#99. Làm bạn với con trong giai đoạn toddler (Phần 2)
Dành thời gian hiểu con, hiểu chính mình và rèn luyện thói quen cho cả hai
Trong bản tin tuần trước, bố mẹ đã tìm hiểu 4 cách để cha mẹ thực hành và giúp con dễ vâng lời hơn. Trong phần tiếp theo này, cha mẹ sẽ học cách kết nối với con, cùng chọn xử lý vấn đề và chịu trách nhiệm với chính mình nhé.
1. Tìm hiểu ý định của con
Đôi khi trẻ không cư xử đúng mực khiến chúng ta tức giận. Ví dụ như, con từ chối đến bàn ăn, tiếp tục nhảy trên giường, thậm chí ngay khi bạn yêu cầu con không được làm như thế.
Nhưng trước khi phản ứng với hành động của con, hãy dừng lại và tò mò tại sao con lại làm như thế. Nếu bạn thấy được tình huống từ góc nhìn của con trước khi bạn phật ý thì sao?
Thay vì chỉ tìm cách ngừng hành vi đó lại, hãy tìm hiểu điều gì xảy ra ngay từ đầu. Hãy tìm cách nhận biết động cơ của con và thể hiện sự thấu cảm với những gì con cảm nhận.
Chẳng hạn, hãy hỏi bản thân điều gì có thể gây ra những cơn bùng nổ thái quá của con. Có phải do con mệt không? Hay con đang cố gắng để kiểm soát? Con có thiếu nề nếp không? Con đang trải qua sự thay đổi cả lớn lẫn nhỏ trong cuộc sống ư?
Tinh ý một chút, bạn sẽ thấy rằng con đang cố gắng sửa một món đồ chơi lúc bạn yêu cầu con đến bàn ăn, hoặc con nhảy vì thích thú với chiếc giường mới của mình. Có thể con cảm thấy mệt sau một ngày dài, cần có bạn bên cạnh, hoặc muốn có món đồ chơi giống như em trai đang chơi.
Hãy đào sâu vào tư duy của con và tìm kiếm lý do đằng sau hành động đó. Bởi trẻ có xu hướng vâng lời hơn khi cảm thấy được thấu hiểu, chứ không phải bị tấn công hay la rầy.
2. Tập trung vào phản hồi của bạn
Khi con lựa chọn phương án khiến cha mẹ không hài lòng, dù nó có lý đến bao nhiêu, cha mẹ vẫn tập trung vào việc ngăn hành động đó lại càng nhanh càng tốt.
Vấn đề ở đây là: Chúng ta cư xử vội vã mà quên kiểm tra phản ứng của chính mình.
Tôi thật sự tin tưởng rằng: Việc nuôi dạy con cái thiên về phần cha mẹ chứ không phải con cái. Khi tập trung vào hành vi của con, chúng ta có xu hướng quên nhìn lại hành vi của chính mình. Dường như bạn sẽ vô thức la hét, nói điều gì đó gây tổn thương hay dùng cánh tay giật con thật mạnh. Dù bạn chỉ đơn giản phản ứng lại tình huống, nhưng những phản ứng đó chắc chắn không phải là gương tốt cho con, không khuyến khích con lấy lại bình tĩnh và dừng lại hành vi không đúng mực được.
Thay vào đó, hãy tập trung vào phản hồi của bạn trước khi hành động bất cứ điều gì. Nương vào sự đồng cảm và trở thành một nơi chốn an toàn chào đón con. Hãy cho con cảm giác được thấu hiểu - rằng bạn hiểu cảm giác khi con làm điều đó dù con cư xử sai.
Tôi cam đoan rằng: bạn càng bình tĩnh bao nhiêu, con sẽ dịu lại nhanh bấy nhiêu.
Nhắc cha mẹ giữ bình tĩnh là một chuyện, để họ chỉ tập trung vào điều đó thôi lại là chuyện khác. Nhưng nếu bạn làm được, khiến cho việc giữ bình tĩnh là điều duy nhất bạn tập trung vào, bạn sẽ càng dễ kiểm soát cảm xúc của mình hơn.
Tại sao lại tập trung vào việc giữ bình tĩnh thay vì “sửa chữa” hành vi của con? Hành vi của con thường là phản chiếu của cách bạn đang cư xử. Bạn càng bình tĩnh và tự chủ bao nhiêu, con sẽ ít cư xử sai, ít làm phiền hay tự mình gây khó khăn bấy nhiêu. Con cần học cách kiểm soát cảm xúc của mình, và việc bạn làm mẫu hành vi có lẽ là cách tốt nhất để dạy con kỹ năng đó.
Vì vậy, đừng tập trung vào mục tiêu ngăn cơn ăn vạ hay sửa lỗi khi con cãi lại ngay lập tức. Thay vào đó, mục tiêu đầu tiên là kiên nhẫn và bình tĩnh, ngay cả khi bạn cực kỳ tức giận với hành động của con.
Giữ bình tĩnh sẽ cho bạn sự sáng suốt cần thiết để quyết định mình nên làm gì. Bằng cách tập trung vào phản hồi của mình, bạn có thể tránh được việc quát mắng, giận dữ hay nói ra những điều sau này sẽ phải hối tiếc.
3. Lựa chọn cuộc chiến của bạn
Đôi khi những cuộc giằng co và la hét thường diễn ra vì lý do ngớ ngẩn. Tôi đã từng mất bình tĩnh vì con trai cứ khăng khăng đòi mang găng tay trong một ngày nắng nóng, hoặc khi thằng bé muốn uống nước với chiếc ống hút hình xoắn ngay lúc tôi không có tâm trạng để vào bếp lấy. Chúng tôi đã cãi nhau rất lâu và dữ dội bởi tôi muốn các con mặc quần jeans trong khi chúng chỉ muốn mặc quần cộc đến trường. Mỗi lần nghĩ lại những cuộc cãi vã ấy, tôi lại tức co rúm người.