#89. Ý nghĩ của việc trẻ sở hữu “Những món đồ chuyển tiếp”
Một ngày nào đó, con bỗng dưng thích chơi với một món đồ duy nhất và bạn chẳng hiểu vì sao…
Khoảng 1 tuần nay, Ốc nhà mình bắt đầu cực kỳ thân thiết với bạn Sư tử bông. Cho sư tử ngồi ghế sofa để nghe nhạc, đu quay, đọc sách cho sư tử nghe, cho sư tử ti mẹ, ngồi cùng trên ô tô, đeo ba lô, mặc quần áo, ôm thơm và… đi ngủ cùng. Mọi chuyện diễn ra hết sức nhanh chóng và bất ngờ, vì Ốc đã sở hữu bạn sư tử này từ rất lâu chứ không phải mới.
Em bé nhà bạn có từng như thế không? Chắc bạn cũng đang thắc mắc tại sao nhỉ?
Đây là điều mình đã phát hiện ra.
Từ 2-5 tuổi, trẻ em thường sẽ có một đồ vật yêu thích ngoài các món đồ chơi: có thể là một chiếc khăn tay, một con thú nhồi bông, hoặc bất cứ vật gì đó mềm mại, thoải mái. Những đồ vật này có tên khoa học là “transitional objects” – tạm dịch là Những món đồ chuyển tiếp.
Một nghiên cứu từ năm 1951 của Tiến sỹ Tâm lý học trẻ em D.W.Winnicott đã lần đầu tiên xác định Những món đồ chuyển tiếp này là “đồ vật có ý nghĩa đặc biệt giúp một đứa trẻ có thể thực hiện việc dịch chuyển cần thiết khi thay đổi môi trường và mối quan hệ” – hay nói một cách đơn giản, chúng là những món đồ giúp đứa trẻ tự làm dịu sự lo lắng, sợ hãi khi không có sự giúp đỡ hay ở bên của bố mẹ. Những món đồ chuyển tiếp này cũng cho phép trẻ thiết lập với những kết nối bên ngoài (ngoài người mẹ). Và chúng cũng được mang theo khi đi học hay ra ngoài.
Người lớn chúng ta hay nghĩ, chiếc khăn tay hay thú nhồi bông chỉ là “Đồ trẻ con”. Nhưng thực tế, các đồ vật này có thể cho phép con độc lập hơn rất nhiều. Với sự trấn an và tin cậy từ một chiếc khăn, một chiếc mũ ở bên cạnh mình, con sẽ cảm thấy an toàn hơn trong những tình huống hay hoàn cảnh không quen thuộc khi ở trường mẫu giáo hay thậm chí cả ở trường tiểu học. Khi con ngã ở sân chơi và mẹ không có ở đó để thơm lên má hay xoa chỗ đau, gấu teddy hay một chiếc khăn có thể xoa dịu sự sợ hãi.