#82. Sống đơn giản giúp bảo vệ con khỏi những vấn đề tâm lý
Chúng ta có đang cho con quá nhiều?
Chồng tôi là người cực kỳ đơn giản. Những thứ cần để phục vụ cho nhu cầu ăn – mặc đều dừng lại ở mức đủ, không cần nhiều hơn thế.
Ngày còn nhỏ, anh chỉ có một vài chiếc áo. Bởi vì nhà khó khăn, nên anh luôn cố giữ cho quần áo không bị vấy bẩn. Nếu không may bị rách, mẹ sẽ vá lại cho anh. Đến chiếc áo yêu thích mẹ may cho từ ngày cuối cấp 1, anh cũng gói ghém mang sang tận Na Uy để nhắc nhớ mình.
Cả tuổi thơ anh sống ở nông thôn, được tham gia và những trò chơi tuyệt vời nhất mà những đứa trẻ thành phố chưa bao giờ biết tới. Dù có thể người ngợm bầm tím, tay chân chảy máu, mất đồ, mẹ mắng,… nhưng thực sự đó là khoảng thời gian anh trọn vẹn nhất với tuổi thơ của chính mình.
Nhưng thế giới ngày nay đã khác.
Chúng ta đã bước vào một thời kỳ mà tôi cho là khủng hoảng với tuổi nhỏ. Thay vì cố gắng để lo cho con được đầy đủ, cha mẹ hiện đại không thể cưỡng lại việc cho con đến dư thừa. Chính tôi cũng đã có những lúc mua sắm quá tay cho con trai. Cái gì nhiều quá cũng không tốt. Chúng ta đang vô tình tạo ra một môi trường mới cho những vấn đề sức khỏe tâm thần bộc phát.
Khi đọc cuốn Simplicity Parenting của Kim John Payne, tôi được biết trẻ hoàn toàn có thể bị rối loạn khi chúng căng thẳng với sự “quá nhiều”. Hệ quả của nó là những hành vi ám ảnh và những đứa trẻ mơ mộng dễ mất khả năng tập trung.
Payne đã thực hiện một nghiên cứu, trong đó ông đơn giản hóa cuộc sống của trẻ đang mắc chứng rối loạn chú ý. Kết quả 4 tháng, những đứa trẻ đã có những chuyển biến đáng kinh ngạc. Có tới 68% trẻ có dấu hiệu lâm sàng không còn có biểu hiện lâm sàng nữa’ và 37% trẻ gia tăng khả năng nhận thức về học vấn.
Là một người đang làm mẹ, tôi thực sự lo lắng với ảnh hưởng của sự “quá nhiều”. Nhưng đồng thời, chúng ta đã có một cơ hội và trách nhiệm to lớn để cho con moi trường phát triển thể chất, tình cảm, tinh thần một cách lành mạnh.
Cha mẹ có biết mình đang sai ở đâu?
Trong quãng đầu sự nghiệp của mình, Payne làm tình nguyện trong các trang trại tị nạn tại Jakarta. Ông đã chứng kiến những đứa trẻ đổi mặt với chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Bọn trẻ “hoảng loạn, thần kinh và thận trọng, cảnh giác với bất cứ điều gì mới lạ”.
Nhiều năm sau, khi điều hành một cơ sở tư nhân tại Anh, ông lại nhận ra nhiều đứa trẻ có cuộc sống giàu có cũng đang thể hiện xu hướng hành vi giống như những đứa trẻ sống trong vùng chiến sự cách đó nửa vòng trái đất.
Tại sao những đứa trẻ sống một cuộc sống an toàn tuyệt đối lại có các triệu chứng tương tự?